You are currently viewing [Truyện Dịch]: Thiên Sứ Của Tôi Đã Ngủ Rồi

THIÊN SỨ CỦA TÔI ĐÃ NGỦ RỒI

Tác giả: Pook (Đài Loan)

Như Khuê (dịch)

  • Một phụ nữ thông minh và cô đơn, hiểu rõ chân tướng của tình yêu nên không vui
  • Một phụ nữ ngây thơ và giản đơn, được một người đàn ông yêu thương nên luôn hạnh phúc.

Hàn Thuần nhận được sách mới của mình do nhà xuất bản gửi đến, cô vội mở ra xem một lượt. Lật tới trang 112, đập vào mắt cô là dòng chữ:

“Không nên tin lời đàn ông nói khi ở trên giường, dù anh ta nói câu đó 100 lần vẫn là nói dối, nói đến 101 lần vẫn là nói dối. Nhưng mà, một số đàn ông là ngoại lệ”.

Ai thêm câu này vào chứ? Cô đùng đùng gọi điện tới nhà xuất bản tìm Khương Ngôn. Khương Ngôn mới pha xong cốc cà phê, đang định uống thì điện thoại reo, nhấc điện thoại lên, anh nghe thấy giọng giận dữ của Hàn Thuần:

“Anh Khương, anh làm ơn lấy sách mới của tôi và giở trang 112!”

Khương Ngôn vội lật tới trang đó:

“Cô Hàn, có chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì à? –

Hàn Thuần hầm hầm:

“Câu cuối cùng của trang này ai thêm vào? Có phải anh không, anh Khương?

“Đương nhiên không phải tôi”

“Thế ai tự tiện thêm vào?”

Khương Ngôn nhìn Kỉ Văn Huệ đang ngồi bên mình.

“Chưa được tác giả đồng ý mà dám sửa tác phẩm của họ, là sự xúc phạm lớn nhất đối với tác giả. Anh biết chứ?”

“Tôi sẽ điều tra việc này”

“Tốt nhất ông hãy cho tôi một sự giải thích hợp lý” – Hàn Thuần bực tức gác máy.

*****

Kỉ Văn Huệ thấy Khương Ngôn ngây ra cầm cuốn sách mới phát hành của Hàn Thuần, bèn hỏi:

“Anh Khương, có chuyện gì phải không?”

Khương Ngôn chỉ trang 112:

“Có phải câu này cô thêm vào không?”

“Vâng, tôi thêm vào” –

Kỉ Văn Huệ gật đầu:

“Không phải người đàn ông nào cũng nói dối…”

“Vì sao cô…” –

Khương ngôn giận đến không thốt nên lời. Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Lục tới đón Kỉ Văn Huệ.

“Vừa rồi có phải cô Hàn Thuần gọi tới đúng không?” – Văn Huệ hỏi Khương Ngôn

“Không, không phải. Tôi chỉ hỏi thế thôi, cô có thể về được rồi”

“Vâng” –

Văn Huệ nhẹ cả người, nói với Diệp Vĩnh Lục:

– Em đi rửa tay chút.

Văn Huệ đi ra, Diệp Vĩnh Lục hỏi Khương Ngôn:

“Có phải cô ấy gây ra chuyện gì không?”

“Cô ấy tự tiện thêm 1 câu vào tiểu thuyết của người ta, sao làm vậy được chứ?”

“Thế làm sao bây giờ?”

“Vừa rồi tác giả gọi điện tới chất vấn mình. Cái cô Hàn Thuần này không phải dạng vừa đâu, cô ta là 1 tác giả ăn khách của tụi mình, nhỡ may cô ta giận lên, sau này không hợp tác nữa, mình ăn nói làm sao với cấp trên đây?” –

Đang nói, chuông điện thoại lại vang lên.

“Chết tiệt, chắc chắn là cô ta gọi đấy. –

Khương Ngôn cầm ống nghe.

Quả nhiên là Hàn Thuần:

“Anh Khương, anh đã tra ra ai chưa?”

Diệp Vĩnh Lục thấy Văn Huệ gây ra tai hoạ nên ra hiệu cho Khương Ngôn đưa ống nghe cho mình:

Anh nói:

“Cô Hàn, chuyện này để tôi giải quyết”

“Anh là ai?”

“Tôi là bạn trai của Kỉ Văn Huệ”

“Thế thì việc gì tới anh chứ?”- Hàn Thuần sẵng giọng.

“Cô Hàn, tôi là độc giả của cô, 8 năm trước ở triển lãm sách tôi từng tìm cô xin chữ ký, tên tôi là Diệp Vĩnh Lục, không biết cô có còn nhớ hay chăng?”

Hàn Thuần sao có thể quên được. 8 năm trước, cô xuất bản cuốn sách đầu tiên, lúc ấy không một ai biết tới cô. Cô lạc lõng, cô đơn ở bên quầy sách của nhà xuấn bản. Độc giả đầu tiên tới tìm cô xin chữ ký chính là Diệp Vĩnh Lục. Nể mặt Diệp Vĩnh Lục, cô đồng ý gặp anh. Đặt ống nghe xuống, Diệp Vĩnh Lục nói:

“Khương Ngôn, rất xin lỗi, đã nhờ cậu bố trí cho Văn Huệ làm ở đây, còn gây phiền phức cho cậu.”

Văn Huệ trở lại, Diệp Vĩnh Lục hỏi Khương Ngôn:

“Đi ăn cùng tụi mình chứ?”

Khương Ngôn xua tay:

“Mình còn bận lắm, để hôm khác đi.”

Nhìn hai người khoác tay nhau rời đi, Khương Ngôn nhấp một nụm cà phê. Trên đời này có hai kiểu phụ nữ: Một kiểu thông minh và cô đơn, quá hiểu chân tướng của tình yêu, giống Hàn Thuần; một kiểu ngây thơ và đơn giản, được một người đàn ông yêu thương, giống Văn Huệ.

*****

Hôm nay Hàn Thuần đến quán cà phê sớm hơn giờ hẹn. Cô không nhớ Diệp Vĩnh Lục trông ra sao nữa, chỉ nhớ tên anh: Chiếc lá mãi xanh.

Diệp Vĩnh Lục tới, anh mặc một chiếc áo phông giản dị và một chiếc quần âu, mẫu người dạy học điển hình, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Cô bắt đầu có ấn tượng về anh.

“Cô Hàn, xin lỗi, tôi mạo muội thế này…”

“Sao cô ta không tới, mà để anh đến giải thích hộ?” – Hàn Thuần lạnh lùng hỏi

“Văn Huệ không biết mình đã gây rắc rối”

“Sao anh không cho cô ta biết?” – Hàn Thuần hơi cáu

“Tôi đã hứa làm cô ấy hạnh phúc” – Diệp Vĩnh Lục mỉm cười

“Thế thì liên quan gì tới chuyện này?”

“Làm cho một người đàn bà hạnh phúc, tức là làm cho những chuyện không vui rời xa cô ấy”

“Thà không cho cô ta biết sự thật?”

“Sự thật đôi lúc khiến người ta mất vui. 8 năm lại đây tôi luôn cố gắng để cho cô ấy chỉ biết tới những tin vui”.

“Nếu có một ngày cô ta phát hiện thế giới thật sự không tốt đẹp như những gì mình nghe thấy, cô ta sẽ rất đau khổ.”

“Chỉ cần tôi còn sống thì cô ấy sẽ không phải nghe thấy những điều không hay” – Vĩnh Lục khẳng định.

Hàn Thuần chưa từng gặp người đàn ông nào như thế. Cô thấy ghen tỵ với Kỉ Văn Huệ và cũng hơi cảm động. Cô hiểu vì sao Kỉ Văn Huệ lại thêm câu đó vào tiểu thuyết của mình, không truy cứu nữa. Cuối cùng, cô nói với Diệp Vĩnh Lục:

“Anh giống như một thiên sứ”

“Thiên sứ?”

“Thiên sứ chỉ biết nói điều hay”

Vĩnh Lục cười ngượng nghịu.

*****

“Chị Hàn, cảm ơn vì đã mời tôi bữa trưa” –

Văn Huệ nói. Làm việc ở nhà xuất 3 năm, đây là lần đầu tiên cô dùng bữa với Hàn Thuần.

“Cô có bạn trai chưa?” –

Hàn Thuần muốn nghe về Diệp Vĩnh Lục qua lời Văn Huệ.

Văn Huệ hạnh phúc gật đầu liên tiếp:

“Anh ấy dạy học, chúng tôi yêu nhau 8 năm nay rồi. Anh ấy rất tốt.”

“Thật sao?”

“Vâng. Lần đầu tiên chúng tôi bên nhau, anh ấy nói, sẽ làm cho tôi hạnh phúc. Từ đó, ngày nào anh ấy cũng nghĩ cách làm tôi hạnh phúc. Cho nên tôi cho rằng, lời người đàn ông nói khi ở trên giường chưa hẳn là lời nói dối. Tôi rất hạnh phúc, trong lòng luôn đầy ắp niềm vui, mỗi buổi sáng khi mở mắt ra, tôi thấy cuộc đời mới đẹp làm sao.”

“Cũng không hẳn”-

Không biết có phải lây Diệp Vĩnh Lục không mà Hàn Thuần cũng muốn che chở cho cô gái nhỏ bé ngây thơ mà rất đỗi hạnh phúc này.

“Chị Hàn, hình như cô không tin vào tình yêu?”

“Không, hiện giờ tôi vẫn tin vào tình yêu. Anh ấy không phải của tôi, nhưng anh ấy làm tôi tin vào tình yêu – Anh ấy cho tôi những điều tốt đẹp”

“Thế thì hay quá”

Văn Huệ phải đi làm nên về trước. Hàn Thuần ngồi lại, mưa tạnh rồi. Cô ra khỏi phòng ăn. 8 năm trước, khi cô ngồi bên quầy sách của mình, đầy thất vọng và cô đơn, Diệp Vĩnh Lục cầm sách tới, xin chữ ký, nói rất thích sách của cô. Anh là thiên sứ mang điều tốt lành tới cho cô. 8 năm sau, anh lại cho cô những lời tốt đẹp làm cô tin tưởng vào tình yêu. Anh và Kỉ Văn Huệ yêu nhau cũng 8 năm. Chuyện đời sao luôn có sự trùng hợp thú vị thế nhỉ? Khương Ngôn đi tới hỏi:

“Hàn Thuần, sao cô lại ở đây?”

“Ừm, lúc nãy tôi dùng bữa với Kỉ Văn Huệ.”

Khương Ngôn giật mình:

“Cô không làm gì cô ấy đấy chứ?”

“Tôi không dữ như anh tưởng đó chứ?”

“Tất nhiên là không, Diệp Vĩnh Lục nói cô rất tuyệt.”

“Các anh rất thân thiết phải không?”

“Là bạn học cũ”

“Tôi chưa thấy người đàn ông nào giống anh ấy, để cho bạn gái luôn hạnh phúc, anh ấy cố gắng không cho cô ấy biết thế giới này chả tốt đẹp gì”.

“Theo cô, Chân Thiện Mỹ nên có thứ tự ra sao?”

“Đương nhiên là Chân Thiện Mỹ”

“Tôi thấy nên là Mỹ Thiện Chân.”

“Vì sao?”

“Sự thật đôi khi rất tàn nhẫn. Nhưng điều tốt đẹp thì không ai có thể chối từ.”

“Được rồi, đừng có thuyết giáo cho tôi nữa. Sách mới của tôi tiêu thụ ra sao?”

“Cô muốn nghe tin vui hay tin buồn?”

“Tin vui”

“Sách bán rất chạy, được xếp đầu trong danh sách bán chạy nhất.”

Hàn Thuần gọi 1 chiếc taxi, rồi hỏi:

“Thế còn tin buồn?”

Khương Ngôn lắc đầu cười:

“Cô không bao giờ sửa được cái tật này, lúc nào cũng thích tìm chân tướng sự việc, như thế không hay đâu”.

Anh nói trúng điểm yếu nhất của cô. Cô chần chừ một lát rồi vẫn cố chấp hỏi:

“Rốt cục là tin buồn gì kia?”

“Lượng tiêu thụ tốt, nên hết sách bán, không kịp bù hàng, phải đợi một tuần nữa mới có sách để giao cho các hiệu sách.”

Hàn Thuần lên xe.

“Sau này chỉ cần báo cho tôi những tin vui là được rồi”.

Từ giờ về sau, mình chỉ muốn nghe tin tốt lành, cô nghĩ.

*****

Hoàng hôn chiều hôm đó, cô ra khỏi nhà mua đồ. Khi qua công viên, cô thấy Diệp Vĩnh Lục đang ngồi một mình trên ghế đá, tay cầm một hộp bánh cong queo.

“Diệp Vĩnh Lục sao anh lại ngồi ăn bánh ở đây?”

“À cô Hàn, ăn thử một chiếc nhé?”

Hàn Thuần cắn một miếng:

“Tệ quá!”

“Cô Hàn, cô thẳng thắn thật đấy. Bánh này do Văn Huệ tự làm, cô ấy muốn tôi đem về trường mời mọi người ăn, nhưng mọi người đều không thích lắm. Tôi không muốn làm Văn Huệ thất vọng nên ăn một mình.”

Hàn Thuần động lòng ngồi xuống bên anh.

“Để tôi ăn giúp một ít. Còn nữa, tôi muốn viết về hai người, có sao không?”

“Tất nhiên không. Kết thúc sẽ thế nào?”

“Còn phải nghĩ. Nhưng chắc chắn là kết thúc có hậu!”

Cuối cùng sau bao cố gắng, Diệp Vĩnh Lục đã ăn hết túi bánh. Anh ôm bụng đứng dậy nói:

“Chết rồi, ngày mai có lẽ tôi sẽ không chạy nổi mất!”

“Ngày mai phải chạy sao?”

“Đây là cuộc chạy maraton chào đón thế kỷ 21 của hội học sinh trường, tôi và Khương Ngôn đều tham gia.”

“Văn Huệ đi cổ vũ chứ?”

“Có”

“Thế thì anh phải thắng, nếu không cô ấy sẽ buồn”. Cô đùa Vĩnh Lục.

“Tôi sẽ cố gắng, chắc chắn tôi sẽ là người về đích trước tiên”.

*****

Khi về tới đích, mặt Vĩnh Lục tái xanh, hơi thở mỗi lúc một khó nhọc, anh ngã xuống bên chân Khương Ngôn. Mọi người rối cả lên. Nhân viên cứu hộ vừa sơ cứu vừa đưa anh lên xe cấp cứu.

Văn Huệ hốt hoảng tóm lấy tay Khương Ngôn:

“Anh ấy sẽ không sao chứ?”

“Không sao đâu!”

Không ai muốn Vĩnh Lục bị làm sao. Nhưng vẫn xảy ra chuyện, vì tắc mạch máu tim, cấp cứu thất bại.

Khương Ngôn đờ đẫn đứng ngoài phòng cấp cứu, anh không biết phải báo tin này ra sao cho Văn Huệ. Cô chưa phải nghe tin xấu bao giờ.

Văn Huệ đứng bên cử kính của đầu kia hành lang, bên ngoài trời đã tối, đột nhiên cô rất sợ ngày mai, khi trời sáng cô phải tỉnh giấc mơ, hạnh phúc của cô cũng không còn nữa. Hạnh phúc, niềm vui của cô đều do Vĩnh Lục mang lại.

 

*****

Hôm nay Văn Huệ làm bánh mời Hàn Thuần ăn.

“Trước đây có phải anh ấy từng tìm chị không?”

Hàn Thuần ngạc nhiên:

“Sao cô biết?”

“Tôi biết nhiều chuyện. Tôi biết công việc ở nhà xuất bản do anh ấy thu xếp cho tôi. Tôi biết mình làm bánh này rất dở. Tôi tự tiện thêm vào tiểu thuyết của chị câu đó làm chị rất tức giận, anh ấy chắc chắn phải tìm chị rồi, nếu không hôm đó chị chẳng mời tôi dùng bữa đâu.”

“Chuyện gì cô cũng biết sao?” –

Hàn Thuần kinh ngạc.

“Tôi không ngây thơ như anh ấy nghĩ. Tôi cố tỏ ra ngây thơ thế thôi. Vì tôi cảm kích trước mọi thứ anh ấy làm cho tôi.”

Văn Huệ lau nước mắt.

“Bao năm nay, anh ấy đã xoá đi biết bao chuyện không vui cho tôi, từ nay về sau không còn ai nói với tôi những điều tốt lành nữa rồi.”

“Đúng, anh ấy là một thiên sứ chỉ nói điều hay” –

Hàn Thuần cắn một miếng bánh, nói:

“Được đấy chứ!”

“Cảm ơn chị, đáng tiếc là chị thật thà quá, chị nói dối không hay như anh ấy.”

“Phải rồi, anh ấy mới là thiên sứ.”

“Nhưng trời đã tối, thiên sứ của tôi ngủ mất rồi.”

Văn Huệ ngước nhìn những ngôi sao ngoài cửa sổ nói.

***Hết***

Nguồn ảnh: internet

#LòLuyệnYêuTinh
#ThiênSứCủaTôiĐãNgủRồi

Leave a Reply